Một nước Việt buồn...

Đi làm thuê sau nhiều tháng không có việc làm vì dịch, hết sạch tiền, không nơi nương tựa, đã phải đi bộ về quê.

Phạm Minh Vũ

Người Dân Việt Nam vốn dĩ cái đói cái nghèo cứ vây lấy quanh năm, có khi bám đến suốt đời. Cái ăn cái mặc vẫn chưa lo tới làm sao biết cái chữ. Bởi thế cán bộ có bằng cao cấp lý luận chính trị làm tới phó chủ tịch phường dốt tới nổi không biết bánh mì là lương thực.

Bình thương Dân nghèo quá khốn khổ vì sự điều hành chính phủ yếu kém, không trọng dụng người tài nên quan chức vô học cứ thế ra làm quan. Kẻ nắm vận mệnh đất nước thì thi hành chánh sách có lợi cho một nhóm gồm 18 tên trùm và hơn 200 tên cướp. Chính sách bóc lột Dân bằng thuế bằng phí đã là một gánh nặng Dân khốn cùng.

Tới khi chính sách bóc lột được thực thi, thì những kẻ mang màu áo công quyền thi hành công vụ hành động xem Dân như kẻ thù cứ thế mà sát phạt Dân vô tội vạ. Dân hé cửa cũng phạt, dân đi mua bánh mì cũng phạt thật vô đạo đức.

Từ trên xuống dưới cả hệ thống ai cũng nghĩ cái lợi cho bản thân nên trăm sự đổ đầu Dân. Cái nghèo cứ thế mà vây lấy cuộc đời họ.

Trong vòng xoáy đại dịch Vũ Hán thì cái nghèo mới trở nên là điều đáng sợ.

Hôm nay, Quốc hội người ta vẫn họp, vẫn chém gió và kiên định mục tiêu tiến lên XHCN. Ngày mai họ sẽ có buổi đại yến tiệc để mừng kỳ họp đầu tiên khoá mới thành công, toàn nhân sự “mới”. Họ sẽ nói gì khi trà dư tửu hậu? Chắc hỏi mày đã mua quốc tịch Síp chưa chứ biết nói gì? Vì trên tivi họ nói Quốc hội họp cãi nhau chí choé vậy thôi, chứ đảng lãnh đạo toàn diện đảng quyết cả rồi. Đại biểu gặp nhau chỉ đẹp đội hình hợp thức hoá cho có cái gọi là Dân chủ thôi.

Trong khi họ đốt tiền Dân vô tội vạ giữa đại dịch ấy. Thì nay, 30 người dân đã đi bộ hàng chục km, đêm ngủ ven đường, đến khi gặp chốt kiểm soát dịch ngưng lại ngấu nghiến sống từng gói mì vì đói quá.

Họ là những người dân của huyện Ba Tơ (Quảng Ngãi) đi làm mướn ở Bình Định, sau nhiều tháng không có việc làm vì dịch, hết sạch tiền, không nơi nương tựa, đã quyết định đi bộ về quê . Họ đi từ huyện Hoài Nhơn (Bình Định) lúc 2 giờ chiều ngày 20/7 đến trưa hôm sau 21/7 thì đến trạm kiểm soát dịch đèo Bình Đê (giáp ranh Bình Định), ngủ đường ngủ bụi.

Sẽ có người hỏi sao không ở lại mà phải đi khổ như vậy?

Ở lại thì tiền trọ đâu? Ăn bằng gì? Đâu phải bí thư đảng ủy Phạm Văn Sáng vơ sạch tiếng Dân để rồi hạ cánh bên Mỹ? Vay mượn bây giờ ai cũng khó khăn như ai, chỉ có quan tích luỹ mới dư được nhiều, Dân thì điêu đứng như nhau cả.

Sẽ có người trả lời sao không xin gói hỗ trợ 26.000 tỷ chính phủ cho?

Xin thì bao giờ tới? Hay là tổ trưởng Dân phố đem chia cả giòng họ rồi? Mà nếu chính phủ có cho thật, thì tới lúc nhận được có lẽ đặt trên di ảnh của họ chăng?

Một đất nước mà quan chức con cháu lúc sống tranh nhau từng miếng đất, từng liều vac-xin với Dân, lúc ốm thì tranh nằm viện ưu tiên cho cán bộ cho lãnh đạo cao cấp hưởng những đặc quyền không khác gì vua chúa phong kiến, lúc chết thì lại tranh đất hàng ngàn m2 để xây nghĩa trang to bự.

Quan chức sống vô đạo đức vô liêm sỉ như thế thì Dân còn con đường sống nào?

Nhìn dòng người nối đuôi đi giữa trưa nắng Miền Trung, lòng bỗng quặn thắt, tim chợt đau nhói.

Vì đâu một nước Việt buồn đến vậy?